Trong bối cảnh kinh tế toàn cầu vẫn chủ yếu vận hành theo mô hình tuyến tính, kinh tế tuần hoàn đang nổi lên như một chiến lược phát triển tất yếu. Từ thực tiễn Việt Nam và kinh nghiệm quốc tế, UNDP nhấn mạnh vai trò của kinh tế tuần hoàn trong giữ giá trị tài nguyên, giảm phát thải, tạo việc làm và nâng cao năng lực chống chịu của nền kinh tế…
Ngày 16/12/2025, tại Trụ sở Chính phủ, Ban Chính sách, chiến
lược Trung ương và Chính phủ đồng chủ trì Diễn đàn Kinh tế Việt
Nam 2025, triển vọng 2026 với chủ đề “Kinh tế Việt Nam phát triển nhanh, bền vững,
chuyển đổi xanh trong kỷ nguyên số”.
Trong khuôn khổ Diễn đàn, tại phiên chuyên đề Kinh tế tuần hoàn: “Thúc đẩy chuyển đổi xanh, phát triển kinh tế tuần hoàn hiện thực hoá mục tiêu tăng trưởng cao và phát triển bền vững” do Ban Chính sách, chiến lược trung ương; Bộ Nông nghiệp và Môi trường và Hội Khoa học Kinh tế Việt Nam phối hợp tổ chức, bà Francesca Nardini – Phó Trưởng đại diện Chương trình Phát triển Liên hợp quốc (UNDP) tại Việt Nam đã có bài phát biểu chia sẻ những thực tế quan trọng, đặt trong bối cảnh toàn cầu, trong các ngành kinh tế nói chung và tại Việt Nam nói riêng.
HIỆN CHỈ 7% NỀN KINH TẾ TOÀN CẦU VẬN HÀNH THEO MÔ HÌNH TUẦN HOÀN
Bà Francesca Nardini bày tỏ vui mừng khi có mặt tại sự kiện và vinh dự được đại diện cho UNDP chia sẻ
không chỉ kinh nghiệm của UNDP về kinh tế tuần hoàn, mà còn là những trải nghiệm
thực tiễn trong bối cảnh Việt Nam.

Theo bà Francesca Nardini, mặc dù nhận thức và hiểu biết
về phát triển bền vững đã được nâng cao, nhưng trên phạm vi toàn cầu, phần lớn
nền kinh tế hiện nay vẫn vận hành theo mô hình kinh tế tuyến tính. Hiện chỉ khoảng 6,9% nền kinh tế toàn cầu được vận hành theo mô hình kinh tế tuần hoàn, con số này vào năm 2025 cũng chỉ xấp xỉ 7%. Điều này đặt ra những thách thức lớn.
Kinh tế tuyến tính
thường dựa trên mô hình “khai thác – sản xuất – tiêu dùng – thải bỏ”, tạo ra lượng
lớn chất thải và gây áp lực nghiêm trọng lên môi trường. Đồng thời, khi các quốc
gia đầu tư để thúc đẩy tăng trưởng GDP nhằm giải quyết các vấn đề này, giá trị
tạo ra không được giữ lại trong nền kinh tế mà bị rò rỉ dọc theo chuỗi giá
trị.
Ngược lại, kinh tế tuần hoàn cho phép chúng ta tận dụng
nguyên vật liệu trước khi tiêu hủy, kéo dài vòng đời sử dụng, tái chế hoặc tái
sử dụng cho các mục đích khác. Nhờ đó, giá trị của vật liệu được duy trì lâu
hơn trong nền kinh tế.
“Kinh tế tuần hoàn không chỉ là vấn đề môi trường; đó còn
là một chiến lược kinh tế quan trọng. Với Việt Nam – một nền kinh tế đang tăng
trưởng nhanh, chuyển dịch cơ cấu mạnh mẽ và hiện là nền kinh tế lớn thứ tư
trong ASEAN, việc tính đến hiệu quả sử dụng tài nguyên là vô cùng cần thiết”, bà Francesca Nardini nhấn mạnh.
KINH TẾ TUẦN HOÀN THEO CÁCH TIẾP CẬN HỆ THỐNG
Đại diện UNDP cho biết trong ba thập kỷ qua, mức tiêu thụ
nguyên vật liệu tại Việt Nam đã gia tăng mạnh mẽ, kéo theo nhu cầu lớn về năng
lượng, cơ sở hạ tầng và tạo ra áp lực ngày càng lớn về chất thải rắn, chôn lấp,
ô nhiễm môi trường, ô nhiễm không khí và biến đổi khí hậu dài hạn. Điều này đòi
hỏi Việt Nam không chỉ đầu tư để giảm thiểu tác động tiêu cực, mà còn cần thúc
đẩy mạnh mẽ hơn nữa phát triển kinh tế tuần hoàn.
Các dữ liệu từ châu Âu và OECD cho thấy Việt Nam có đầy đủ
cơ sở để triển khai mô hình này. Theo các dự báo, đến năm 2030 và 2050, kinh
tế tuần hoàn có thể giúp: giảm 30-34% chất thải đô thị; giảm 40–70% phát thải
khí nhà kính; tạo thêm việc làm, tăng khả năng chống chịu của nền kinh tế; giảm
sự phụ thuộc vào nhập khẩu nguyên liệu thô.

“Vậy, Việt Nam nên bắt đầu từ đâu?”, bà Francesca Nardini
nêu câu hỏi, đồng thời cho biết dựa trên kinh nghiệm của UNDP tại Việt Nam và toàn cầu,
cách tiếp cận của chúng tôi là tập trung và thực tiễn. Thông qua các mô hình thử
nghiệm, chúng ta có thể đánh giá rủi ro, cơ hội và lợi ích, từ đó đưa ra các giải
pháp vững chắc hơn.
Theo UNDP, trong số các lĩnh vực ưu tiên,
nông nghiệp và lương thực – thực phẩm đóng vai trò đặc biệt quan trọng, đóng
góp khoảng 11,6% GDP và 26% tổng số việc làm. Việt Nam hiện sản xuất khoảng 100–105
triệu tấn nông sản mỗi năm, tiêu thụ nhiều năng lượng và tài nguyên, do đó có
tiềm năng rất lớn để áp dụng các giải pháp tuần hoàn.
Ngành năng lượng cũng là một trụ cột then chốt, đóng góp
khoảng 4% GDP và tạo việc làm cho gần 4 triệu lao động. Việc nâng cao hiệu quả
sử dụng năng lượng và triển khai các giải pháp tuần hoàn trong lĩnh vực này sẽ
giúp giảm ô nhiễm và tăng năng lực cạnh tranh của nền kinh tế.
Ngoài ra, các ngành như nhựa, dệt may, điện tử và đồ uống
hiện chiếm tới 60% lượng chất thải chôn lấp, chủ yếu vẫn vận hành theo mô hình
tuyến tính. Nếu được cải thiện thông qua thiết kế sản phẩm tốt hơn, kéo dài
vòng đời vật liệu và tăng tỷ lệ tái chế, các ngành này có thể tạo ra giá trị
kinh tế cao hơn.
Tại Việt Nam, UNDP đã triển
khai các mô hình nội địa hóa về kinh tế tuần hoàn. Cụ thể, tại Huế, UNDP đã hỗ trợ lập bản đồ dòng
nguyên vật liệu và chất thải, xác định các điểm thất thoát và nguồn phát thải,
từ đó tích hợp kinh tế tuần hoàn vào các lựa chọn đầu tư.
Kết quả phân tích cho thấy Huế xác định được 6 lĩnh vực ưu tiên với 14 sáng kiến can thiệp. Dự kiến, đến năm 2030, các sáng kiến này có thể giúp tăng 4,5% GDP khu vực, tăng 2% việc làm, và đến năm 2050 có thể giảm 41% phát thải khí nhà kính, đồng thời thúc đẩy phát triển kinh tế – xã hội bền vững cho thành phố.
Tổng thể, UNDP tiếp cận kinh tế tuần hoàn theo cách tiếp
cận hệ thống, gắn với khung quản trị, kế hoạch hành động, thí điểm tại các địa
phương như Huế và Đà Nẵng, mở rộng theo cụm ngành và chuỗi cung ứng, đồng thời
bảo đảm chuyển dịch công bằng, bao trùm cả lao động phi chính thức.
Kết thúc bài phát biểu, bà Francesca Nardini nhấn mạnh: Kinh tế tuần hoàn hiện vẫn còn chiếm tỷ trọng nhỏ, vì vậy chúng ta càng cần hành động mạnh mẽ hơn, cần biến kinh tế
tuần hoàn thành chiến lược phát triển, thúc đẩy thí điểm, tạo việc làm, nâng
cao kỹ năng, thu hút đầu tư công và tư, phát triển tài chính bền vững.
-Chu Khôi




